Bạn có từng để ý rằng:
Có những người sau một thời gian dài biến mất, khi gặp lại, họ không còn như xưa. Không còn cười nói rộn ràng. Không còn dễ dãi đồng ý, càng không vội vàng giải thích.
Họ im lặng và bình thản hơn. Và thậm chí, trông… lạnh lùng hơn.
Hiện tượng này xuất hiện ở khắp nơi:
Một người bạn từng sôi nổi, nay đi ăn cùng nhóm bạn chỉ lặng lẽ ngồi nghe.
Một đồng nghiệp từng hay pha trò, nay ít nói và chỉ tập trung làm việc.
Một người thân từng chia sẻ đủ chuyện trên đời, nay chỉ mỉm cười cho qua.
Chúng ta thường thắc mắc:
“Vì sao họ thay đổi như vậy? Có phải họ chán mình, hay họ đã trở nên vô tâm?”
Thực ra, đó là bước ngoặt sau những trải nghiệm.
Người từng bị phản bội, sau này ít nói về tình yêu. Người từng bị lợi dụng, sau này không còn dễ dàng cho đi. Người từng nếm trải đủ thị phi, sau này không còn thích lên tiếng.
Một người phụ nữ từng yêu hết mình, bị tổn thương, rồi sau này trong mắt mọi người chỉ còn là “cô ấy lạnh lùng lắm, chẳng còn như trước nữa.”
Một người đàn ông từng vất vả xây dựng sự nghiệp, trả giá bằng cả sức khỏe, sau này im lặng hơn, không còn tranh luận ồn ào. Người ngoài bảo: “Anh ta khó gần.”
Một đứa trẻ từng bị mắng khi nói thật cảm xúc, lớn lên chọn im lặng thay vì chia sẻ.
Nhưng có lẽ, cái mà ta gọi là “lạnh lùng”, chỉ là một trạng thái khác của sự trưởng thành.
Đằng sau sự lạnh lùng là sự tỉnh thức,
Khi con người đi qua đủ khổ đau, họ nhận ra: Không cần cười gượng để làm vừa lòng ai.
Không cần nói nhiều để chứng minh mình đúng.
Không cần chia sẻ với những người chẳng thực sự muốn lắng nghe.
Tỉnh thức càng sâu, người ta trông càng lạnh. Nhưng cái lạnh ấy, không làm mất đi sự ấm áp. Nó chỉ bảo vệ sự ấm áp khỏi những điều không xứng đáng.
